Các ca khúc của Nguyễn Nhất Huy

Nguyễn Nhất Huy cập nhật ngày 2024-05-15

Nguyễn Nhất Huy, vài chuyện thú vị

Nhạc phẩm Người Thầy được nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy sáng tác vào cuối năm 2000, để tặng người đã dìu dắt mình bước vào con đường âm nhạc là nhạc sĩ Trí Thanh– tác giả của những bài hát như “Người con gái Pa Kô”, “Cây chông tre”, “Tặng em một khúc quân hành”, “Chiều Hậu Giang”. Sau đây là những dòng tâm sự của tác giả:

Kính tặng nhạc sĩ Trí Thanh– người thầy đã khuất của tôi.

Tôi thuộc “tuýp” học trò không được .. chăm chỉ cho lắm. Tôi luôn tới lớp trễ và lại ra về .. sớm hơn các bạn khác. Vậy mà ít khi thầy “nhắc nhở” tôi, chỉ khi viết ca khúc “tốt nghiệp” là lúc tôi tỏ ra “chăm chỉ” hơn và có dịp gần thầy nhiều hơn. Nhưng tôi không biết rằng đó là những ngày cuối cùng mà tôi được gần thầy vì khi chấm xong ca khúc tốt nghiệp của tôi và nhạc sĩ Hoài An thì thầy mất.

Những ngày cuối cùng đó là lúc tôi cảm nhận được trọn vẹn tình cảm thân thương và nhân cách sống của một người thầy. Có lẽ hình ảnh vẫn mãi in đậm trong ký ức của tôi chính là chiếc áo của thầy, mỗi khi tôi đến nhà, thầy vẫn khoác trên mình chiếc áo sờn đôi vai. Có lần tôi hỏi .. Thầy bảo “thầy là một chiến sĩ Huy à ..” và khi tôi phát thảo những nét nhạc đầu tiên trong ca khúc Người Thầy thì hình ảnh “chiếc áo xưa sờn đôi vai” là chi tiết “đắt giá” nhất trong tác phẩm của tôi.

Ngày đó cùng với Trường Huy, Hoài An và các nhạc sĩ trẻ khác thì tôi là đứa học trò dở nhất lớp, lại .. lười học nên ai cũng nghi ngại cho cái “tiền đồ” của tôi. Vậy mà có lần thầy khen nhạc tôi “có chỗ” hay đó, và còn viết giấy giới thiệu tôi cho nhạc sĩ Quỳnh Hợp bên đài phát thanh. Lần đó tôi sung sướng cả đêm không ngủ được, và hồi hộp chờ đợi ca khúc đầu tiên của mình được phát trên sóng phát thanh. Không chỉ với tôi, mà thầy vẫn nặng lòng với tất cả các học trò khác, thầy ân cần chỉ bảo cho các học trò như là một trách nhiệm của một nhạc sĩ “nặng nợ” với cuộc đời.

Lần cuối cùng tôi đến thăm thầy, trông thầy ốm đi nhiều bên cây piano, và “vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai”, thầy đến bên tôi và hỏi “Huy sao rồi em, đã có bài nào mới chưa, có bài nào được giới thiệu chưa”. Tôi chợt ngậm ngùi, vì giữa cuộc đời lo toan bề bộn “chuyện áo cơm”, tôi vẫn thấy ấm áp vì dường như thầy lúc nào cũng dõi theo từng bước chân của những đứa học trò nhỏ như tôi trong cuộc đời.

Khi ghi âm bài hát Người Thầy tại phòng thu Kim Lợi, hát đến đoạn “Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai / Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời ..”, ca sỹ Cẩm Ly đã bật khóc. Tôi chọc Cẩm Ly là “mít ướt” nhưng thực ra lúc đó tôi cũng sắp khóc vì khi ca khúc này được ghi âm thì thầy đã vĩnh viễn đi xa, và khi ca khúc này được hát lên là những hình ảnh ngày xưa của thầy như chợt hiện về từng cử chỉ và lời nói ân cần của thầy như còn đâu đó quanh tôi.